Chuyện làng, chuyện phố
Sống mòn ở chung cư cũ!
Hơn 10 năm trước, tôi từng sống trong một căn hộ bé xíu tại chung cư cũ Thanh Đa, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Mới đây, quay lại chốn xưa thăm một người bạn cũ, vẫn thấy cái cảnh nửa đêm dậy canh nước vào bồn để hôm sau có nước sinh hoạt, đang ăn cơm trần nhà rơi một mảng trúng mâm… Y nguyên như hơn 10 năm trước vậy.
  • Tình người chung cư
    Dù hiện nay trên địa bàn TP.HCM diễn ra không ít vụ tranh chấp chung cư, nhưng không phải ở chung cư nào cũng đều phức tạp, mà ở nhiều nơi, tình người và sự đoàn kết đã làm nên nhiều câu chuyện đẹp.
  • ​Chuyện cái hàng rào!
    Sống lâu ngày nơi phố thị với những tường rào sơn trắng không cảm xúc, những cánh cửa kim loại quanh năm chẳng hé mở bao giờ, đôi khi làm tôi quên mất khoảng sân yên bình có giậu râm bụt làm hàng rào nối liền nhà tôi với nhà hàng xóm ở quê.
  • Láng giềng ở chung cư!
    Chắc hẳn có người chép miệng: “Việc chẳng đáng gì mà cứ gây khó khăn cho nhau”, thế nhưng cái “không đáng gì ấy” nó lại biểu hiện thứ bậc trong một môi trường văn hóa, mà nôm na gọi là văn hóa chung cư.
  • Góc bình yên sau tháng ngày... vội vã!
    Cứ mỗi chiều cuối tuần, gia đình tôi lại trở về ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành Hà Nội. Ở nơi đó, có cha mẹ già đang ngóng chờ con cháu, có khu vườn yên tĩnh với nhiều loài hoa rực rỡ để tôi được lắng lại sau những ngày vội vã với guồng quay của công việc.
  • Tết xa quê!
    Khi ở Việt Nam, mỗi dịp cuối năm, Xuân tới Tết về, người dân luôn cảm thấy bình thường như một quy luật của đất trời. Nhưng khi xa quê, sống ở nước ngoài thì mới thấu hiểu được cái Tết thiêng liêng thế nào và nỗi nhớ Tết day dứt ra sao.
  • Bóng cây ngang trời!
    Ở phố thị, nếu chịu nâng niu môi trường, chịu khó lắng nghe, cũng không thiếu tiếng chim. Nếu chịu thêm bớt không gian trong nhà theo hướng đừng tham quá, thì ai cũng có một khoảng xanh của riêng mình.
  • Gọi Tết về!
    Không giống như âm thanh ngày thường trôi tuột qua tai rồi lẩn nhanh vào mớ tạp âm của cuộc sống, những âm thanh ngày Tết, thanh âm của mùa Xuân đẹp đẽ vẫn ở lại, nhắc nhở ta về khoảng thời gian yêu dấu và an yên.